Wednesday, March 23, 2011

15. Những đóa hoa bên đường …

Ngày 11/3 vừa qua đã trở thành một ngày đen tối trong lịch sử nước Nhật với sự càn quét của trận động đất mạnh 8,9 độ richter và cơn sóng thần cao tới 10m. Giữa hoàn cảnh hoảng loạn và cái chết đã gần trong gang tấc ấy, tình người thật đáng quý!

…ở Tokyo Disneyland

Từ chiều tối 11-3 (ngày xảy ra động đất), Tokyo Disneyland đã mở cửa cho gần 55.000 khách vui chơi trong khu giải trí không thể về nhà vì mạng lưới giao thông tắc nghẽn lưu lại qua đêm và phân phát đồ ăn, thức uống cho họ. Tại cửa hàng bán đồ lưu niệm đang phát bánh kẹo miễn phí cho khách lưu trú, người ta thấy một nhóm nữ sinh cấp 3 ăn mặc khá diêm dúa cố tình nhận nhiều bánh kẹo hơn mức cần thiết, ánh mắt mọi người xung quanh thoáng chút khó chịu. Tuy nhiên, sự khó chịu đã mau chóng được thay bằng cảm giác ấm lòng khi chỉ ngay sau đó, họ chứng kiến chính nhóm nữ sinh này đem phát lại số bánh kẹo đã nhận cho các em bé trong khu lánh nạn ngay cạnh đó.

…tại trạm chờ xe buýt

Đường ô tô kẹt cứng, xe buýt mãi không đến, mọi người cảm động khi chứng kiến một thanh niên sang tiệm thuốc bên đường mua Kairo (miếng giữ ấm cầm tay) rồi phát lại cho những người đang xếp hàng chờ xe buýt trong giá lạnh.

…bên ngã tư đường kẹt cứng

Mỗi lần đèn giao thông chuyển sang xanh, chỉ một chiếc xe nhích lên được phía trước. Có khi trong suốt 10 phút, tất cả mọi chiếc xe đều giẫm tại chỗ. Thế mà ngoài tiếng còi “đáp lễ” mà người Nhật vẫn dùng để cảm ơn nhau mỗi khi được nhường đường, người ta tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng còi nào khác. Không một sự khó chịu, không lời qua tiếng lại, người ta vẫn nhường đường cho nhau một cách thân thiện.

…ngay lúc tòa nhà đang lắc lư

Khi mọi người loay hoay tìm những chiếc bàn chắc chắn để chui xuống trú thân, khi đèn – sách – các thứ lơ lửng trên đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, người ta cảm động nhận thấy có người vẫn cố gắng gượng từng bước chân để ra mở cửa ra vào. Việc cánh cửa mở có ý nghĩa quan trọng khi căn nhà bị xiêu vẹo vì động đất, khung cửa bị méo sẽ khiến cánh cửa không thể mở được.

…trên sân ga

Trên sân ga giá lạnh, nhiều người mệt mỏi chờ tàu khi hệ thống giao thông tê liệt chợt ấm lòng khi vài người vô gia cư mang thùng các tông đến và bảo: “Trải ra ngồi cho đỡ lạnh”. Ở Nhật, thùng các tông vốn là vật bất ly thân (được dùng khi ngủ) của những người vô gia cư vẫn thường bị nhìn bởi con mắt ít thiện cảm.

…trong siêu thị

Siêu thị tối om do tắt điện, hàng hóa rơi vãi nhưng do nhu cầu về đồ dùng thiết yếu tăng cao, họ vẫn phải mở cửa để người dân vào mua. Khách hàng dùng ánh sáng của điện thoại di động, đèn pin để tìm kiếm những mặt hàng cần thiết, họ nhặt hàng hóa rơi xuống đất, cho vào giỏ nhựa của siêu thị, xếp hàng trật tự để trả tiền. Nhân viên cửa hàng cố gắng vừa soi đèn pin vừa dùng máy tính cá nhân tính tiền cho khách. Không có cảnh hôi của, giành giật những mặt hàng khan hiếm.

…từ một email

Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ"...

(lượm lặt trên net )


* Cuối tuần rồi, sau Thánh Lễ một số em thiếu nhi đến nói với tôi "cha à, tuần tới chúng con sẽ gây qũi giúp nạn nhân thiên tai ở Nhật nhé".

Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết âm thầm dâng hiến cho tha nhân đang cần sự trợ giúp quảng đại của chúng con. Amen.

.